Cơ Ốc lắc đầu: “Không phải là uy hiếp, quả thực là Kỳ Yến có công, nếu đại vương giết hắn thì Tấn quốc ta sẽ mất đi một vị đại tướng, hơn nữa công chúa hòa thân đến Tấn quốc sẽ gả cho vương tôn hoặc là gả cho công thất quý tộc, không phải Kỳ Yến cũng là cháu ngoại của người sao? Về tình về lý, đại vương không nên trừng trị bọn họ!”
Giọng của Cơ Ốc vang vọng trong đại điện.
Hồng Thạc nhìn Tấn vương rồi bước lên trước đỡ lấy ông ấy: “Đại vương, năm mới vừa qua, lúc này kỵ chuyện giết chóc. Hơn nữa sức khỏe của Sở Thái hậu không tốt, nhớ nhung Kỳ thiếu tướng quân, mấy ngày trước còn viết thư cho đại vương, mong đại vương nể mặt của Cơ Cầm công chúa mà đối đãi tốt với huyết mạch duy nhất của nàng. Đại vương sao nỡ khiến Thái hậu đau lòng?”
Lời này hết nhắc đến “Sở Thái hậu” thì lại nhắc đến “Cơ Cầm”, Hồng Thạc thật sự muốn khuyên Tấn vương bình tĩnh lại, không phải là muốn nói giúp Kỳ Yến mà thực ra ở bên cạnh Tấn vương đã nhiều năm nên rất hiểu tính tình của Tấn vương, không muốn Tấn vương trong cơn tức giận mà lại làm ra chuyện đoạn tuyệt với Cơ Cầm công chúa năm đó, để rồi mai sau phải hối hận.
Hồng Thạc nhìn chàng thiếu niên ngang bướng đang quỳ ở trên mặt đất: “Đại vương quý trong tướng quân, vốn định đêm nay sẽ mang tặng bộ khôi giáp mới làm cho tướng quân, đại vương…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây