Tiếng nói chuyện của Kỳ Yến dừng lại, Tấn Vương ngẩng đầu nhìn, khó hiểu liếc nhìn hắn, lúc này hắn mới tiếp tục mở miệng.
Ngay sau đó, hắn cảm giác đầu ngón tay của Vệ Trăn lại trượt vào khe hở các ngón tay của hắn, giống như là muốn trả thù, nhéo mạnh vào hổ khẩu của hắn.
Kỳ Yến cắn chặt khớp hàm.
Tấn Vương không vui: “Kỳ Yến.”
Kỳ Yến thấp giọng nói: “Đêm qua thần bị mắc mưa, đầu óc có hơi choáng váng nên mới thất thần, thật sự thất lễ, mong đại vương thứ tội. Lúc nãy thần đã nói đến đại vương nên lập tức cử một đội binh mã đi đến Sở quốc trợ giúp Sở Thất điện hạ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây