Cơ Anh gọi: “Kỳ Yến!”
Thiếu niên đã giục ngựa rời đi, bóng dáng dần dần biến mất.
Cơ Anh nắm chặt lấy roi ngựa, hơi trừng mắt liếc nhìn Cơ Ốc, bực bội rời đi.
Buổi trưa mọi người ăn trưa đơn giản, đến buổi chiều lập tức chuẩn bị vào rừng đi săn.
Kỳ Yến ngồi trên lưng ngựa, lại thấy Cơ Ốc ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt về một hướng, hắn nhìn theo tầm nhìn của hắn ta, lập tức nhìn về phía Vệ Trăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây