Tấn vương chợt quay đầu lại nhìn lại: “Đừng gảy nữa.”
Dây đàn chầm chậm dừng lại, chỗ thu thanh phát ra một tiếng rung rung.
“Lòng bản thân người chơi đàn không yên, nói gì đến gảy đàn cho người khác nghe, bông đùa mà thôi.” Tấn vương nói.
Vệ Trăn cúi đầu xuống, hai tay đặt ở trước người, cái không khí bạo ngược vây xung quanh Tấn vương như có như không, nàng quả thực khó mà yên lòng được.
“Ngươi cũng ra ngoài đi.” Tấn vương mất kiên nhẫn phẩy tay áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây