Chàng thiếu niên nhìn về phía trước: “Những gì ta nói trên đại điện rằng ta không phải người Sở quốc cũng không phải người Tấn quốc, quả đúng là như vậy, thế nên Tấn vương hay là người Tấn quốc vì ta là người ngoài mà coi khinh ta, chế giễu ta, trong lòng ta cũng sẽ không có chút lay động nào.”
Kỳ Yến cúi đầu nói: “Thiên hạ này rộng lớn như thế, ta chính là người của thiên hạ.”
Gió nhẹ lướt qua đôi mắt sáng rực của hắn, hàng mày của chàng thiếu niên như sơn thủy, tinh thần sảng khoái xương cốt mỹ miều.
Như thế qua ngần ấy thời gian, bất kể gặp phải chuyện gì hắn đều có thể giữ vững được một tâm thái bình ổn.
Vệ Trăn mỉm cười nhàn nhạt, nàng nghĩ hắn có thể khoáng đạt như thế thì tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây