Kỳ Yến vươn đầu ngón tay thon dài vén một góc mành lên, một nửa phần mặt nghiêng dựa vào bên cửa sổ của nàng lập tức xuất hiện.
Ánh nến đèn lồng chiếu vào trên mặt nàng, con mắt sáng lấp lánh ngập nước của nàng chạm phải tầm mắt của hắn, nàng có hơi trốn tránh, nhìn sang một bên khác.
Kỳ Yến cúi đầu nói: “Những gì ngươi nói lúc nãy đều là vì người khác, vậy còn ngươi thì sao, ngươi có ước mơ gì không?”
Vệ Trăn trầm ngâm một lúc lâu, xoa nhẹ ngọc bội đeo bên hông, nhẹ giọng nói: “Tìm được cha mẹ ruột của ta.”
Kỳ Yến hỏi: “Ngươi có tín vật mà bọn họ để lại không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây