Kỳ Yến nói: “Ngươi sợ nước ư?”
Vệ Trăn lắc đầu: “Không phải là sợ nước. Mới nãy ở trong phòng không thắp đèn nên xung quanh tối đen vô cùng, ta nghe thấy tiếng nước từ ngoài thuyền thi thoảng đập tới cứ như đang chìm mình trong dòng sông đen sì…”
Vệ Trăn khẽ ho một tiếng, yếu ớt nằm rũ rượi trên bàn.
Nàng không sợ nước mà là sợ nước sông tối thui, đêm đen đối với nàng mà nói toàn là những thứ không thể định hình được, nàng cũng không nhìn rõ được thứ gì, hơn nữa lại đang ở trên thuyền, bốn phía xung quanh đung đưa lắc lư như thể nàng đang không ngừng quay cuồng trong dòng nước.
Vệ Trăn hơi mệt mỏi, nàng mơ màng nhắm mắt lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây