Gió đêm lọt qua từ kẽ hở nhỏ của mành trúc, ánh nến lập lòe, làn tóc nàng đung đưa.
Hàng mi mắt của Kỳ Yến cụp xuống, nhìn vào đôi mắt của nàng, áp sát như thế này thậm chí có thể nhìn thấy chính mình trong mắt của nàng.
Hắn nói: “Ta không hề nhìn thấy được bao nhiêu, ngoại trừ lúc đầu gáy và lưng của ngươi lộ ra ngoài thì sau đó cũng không nhìn nữa mà quay đi chỗ khác, sau khi ta đỡ ngươi lên trên thì ngươi đã mặc xong y phục, khoác áo choàng của ta rồi.”
Vệ Trăn nói: “Thật ư?”
Kỳ Yến nhắm mắt đáp: “Thật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây