Lâm Vân Dật đang đi trên đường, đột nhiên bị một con rắn cạp nong đầu bạc hấp dẫn.
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Văn và Lâm Vân Dật, hỏi: “Thế nào? Có nhìn trúng con nào không? Nếu nhìn trúng có thể mang một con về ký kết khế ước.”
Lâm Vân Dật lắc đầu nói: “Không cần đâu, con không thích rắn lắm.”
Lâm Vân Dật nhìn chằm chằm con rắn cạp nong đầu bạc, cũng không phải là coi trọng, mà là bởi vì nghe được một số tin đồn, có một tu sĩ nuôi một con rắn cạp nong đầu bạc, con rắn này rất độc.
Con rắn này ban đêm sẽ chạy vào trong giếng ngủ, ban ngày lại bò ra ngoài.
Người nhà của tu sĩ kia không để ý, uống nước trong giếng, bị trúng độc chết rất nhiều người.
Có không ít trường hợp nuôi linh sủng bị linh sủng phản phệ, mà loài rắn là một trong những chủng tộc có khả năng phản bội chủ nhân cao nhất.
Lâm Viễn Kiều: “Nếu không thích rắn, còn có thằn lằn.”
Lâm Vân Dật cười gượng nói: “Thôi, con cũng không hứng thú lắm.”
Lâm Viễn Kiều: “Một lát nữa, chúng ta đến Thành Phượng Hoàng xem thử, bên đó có rất nhiều loài chim, cũng có thể đến Thành Bạch Hổ xem, bên đó có rất nhiều ấu tể của sói, hổ, báo, nếu thật sự không được, có thể đến Thành Huyền Vũ để xem.”
Lâm Vân Dật không có hứng thú, nhưng Lâm Vân Văn lại rất hứng thú.
Gần đây, tu vi của Lâm Vân Văn ngày càng cao, cũng đang suy xét tìm một con linh sủng.
Nhưng việc lựa chọn linh sủng rất quan trọng, một khi đã nhận chủ, rất có thể sẽ là người bạn đồng hành của tu sĩ suốt đời.
Linh sủng quá ngu dốt, bồi dưỡng sẽ rất khó khăn, linh sủng quá lanh lợi, lại có nguy cơ phản bội chủ nhân.
Mấy người đến Thành Phượng Hoàng, so với Thành Thanh Long, Thành Phượng Hoàng náo nhiệt hơn rất nhiều, tiếng chim kêu to, vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trước cửa hàng Thiên Vũ, mấy con Khổng Tước xòe đuôi, xoay quanh trước cửa hàng.
Trước cửa hàng Phi Ưng, mấy con chim ưng đậu trên mái nhà, lộ ra ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người qua đường.
Mấy người Lâm Vân Dật dạo quanh phường thị một vòng, cũng không chọn được con nào vừa ý.
Linh thú ấu tể có phẩm chất tốt thường sẽ không lưu lạc đến phường thị, một số ít lưu lạc đến phường thị, giá cả cũng rất đắt đỏ.
Đi dạo một vòng, Lâm Vân Dật cũng có thể hiểu được, tại sao năm đó nhị ca lại ký kết khế ước với một con bọ ngựa.
Linh sủng có phẩm chất tốt rất khó tìm, thay vì bỏ ra một số tiền lớn để mua một con không mấy vừa ý, còn không bằng đánh cược một phen.
--------------------------------
Lâm Viễn Kiều tìm một cửa hàng, bán 30 lá bùa chú, thu được 8000 linh thạch.
Lâm Viễn Kiều trực tiếp dùng 8000 linh thạch này để mua tài liệu vẽ bùa.
Lâm Vân Văn có chút kích động nói: “Phụ thân, mấy lá bùa đó thật sự đáng giá như vậy sao? Là do lão tổ vẽ à?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy, bùa chú mà lão tổ vẽ có cấp bậc tương đối cao, giá cả cũng đắt hơn, ở phủ thành ít tu sĩ, bán không được giá, chỉ có thể mang đến đây để bán.”
Dưới sự trợ giúp của Dược Ngọc, thương thế của lão tổ hình như đã hồi phục không ít, Thuật Vẽ Phù cũng đã khôi phục lại một chút.
Chi phí vẽ số bùa chú này khoảng 3000 linh thạch, sau khi bán đi, liền kiếm được gấp đôi.
Nếu cho lão tổ thêm một chút thời gian, thương thế của ông ấy hồi phục tốt hơn một chút, số lượng bùa chú ông ấy vẽ được, có lẽ còn có thể tăng thêm.
Lâm Vân Văn không nhịn được cảm thán: “Lão tổ thật lợi hại.”
Lâm Viễn Kiều: “Lão tổ đương nhiên là lợi hại rồi.”
Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Dật, nói: “Tam đệ, đệ phải cố gắng lên, rất nhanh là có thể đuổi kịp lão tổ.”
Lâm Vân Dật gật đầu nói: “Đệ biết.”
Lão tổ dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ, đã tu luyện nhiều năm, lão luyện thành thục, vấn đề của hắn hiện tại chính là tu vi quá yếu, mới chỉ là Luyện Khí tầng ba.
Trong thời gian ngắn, muốn đuổi kịp trình độ vẽ phù của lão tổ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng may hắn vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian để đuổi theo.
----------------------------