Lịch Sử Nghịch Tập Của Gia Tộc Pháo Hôi

Chương 39: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Vân Văn là Song linh căn Kim, Thủy, còn Lâm Vân Võ là Song linh căn Kim, Hỏa.

Tu sĩ có Hỏa linh căn, tính cách phần lớn đều nóng nảy hơn so với tu sĩ có Thủy linh căn.

Lâm Vân Võ thoạt nhìn tùy tiện, còn Lâm Vân Văn thì ôn hòa có lễ.

Giống như Lâm Vân Văn, Lâm Vân Võ hiện tại cũng có tu vi Luyện Khí tầng bốn.

Lâm Vân Dật đi theo Lâm Vân Tiêu vào đại sảnh, phụ thân, mẫu thân và đại ca đều đã đến, mấy người đang vây quanh Lâm Vân Võ hỏi han ân cần.

Lâm Vân Dật vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người liền tập trung về phía hắn.

Lâm Vân Võ tò mò nhìn chằm chằm Lâm Vân Dật đánh giá. Tuy rằng Lâm Vân Võ đang ở Ngự Thú Tông, nhưng mỗi năm đều có thể nhận được tài nguyên mà gia tộc gửi đến, Lâm Vân Võ cũng mơ hồ biết trong nhà có thêm hai đệ đệ, nghe nói tam đệ rất thông minh, tuy rằng là Ngũ linh căn, nhưng hình như cũng không tầm thường.

Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Võ, nói: “Đệ chào nhị ca.”

Lâm Vân Võ: “Chào tam đệ.”

Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Võ với ánh mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Nhị ca, lần này huynh về nhà, có mang lễ vật cho tụi đệ không?”

Lâm Vân Võ: “Có mang.”

Lâm Vân Võ lấy ra một túi màn thầu, nói: “Đây là màn thầu bảy màu do Linh Trù Sư của Ngự Thú Tông làm.”

Màn thầu mà Lâm Vân Võ lấy ra có đủ loại màu sắc, nhìn rất đẹp mắt.

Lâm Vân Tiêu: “Loại màn thầu này ăn rất ngọt! Chỉ là hơi khô và cứng, tam ca, huynh muốn ăn mấy cái?”

Lâm Vân Dật: “Không cần.”

Răng của Lâm Vân Tiêu rất tốt, ăn liền một hơi ba cái.

Lâm Vân Dật: “Nhị ca, màn thầu bảy màu của Ngự Thú Tông ăn rất ngon, nghe nói, đệ tử trong tông môn rất thích dùng màn thầu bảy màu để cho linh sủng ăn!”

Lâm Vân Võ gật đầu nói: “Đúng là có chuyện này, bởi vì màn thầu ăn rất ngon, cho nên, thỉnh thoảng các tu sĩ trong tông môn cũng sẽ dùng nó làm đồ ăn vặt.”

Lâm Vân Tiêu: “Gần đây, trong nhà có làm không ít bánh bông lan, hương vị cũng không tệ.”

Lâm Vân Võ: “Ta đã ăn rồi, cảm thấy không tệ.”

Lâm Vân Dật đánh giá Lâm Vân Võ, có chút tò mò hỏi: “Nhị ca, đệ nghe nói, đệ tử Ngự Thú Tông đều sẽ nuôi dưỡng khế ước thú, huynh đã chọn được khế ước thú chưa?”

Lâm Vân Võ cụp mắt, gật đầu nói: “Đã chọn được rồi.”

Lâm Vân Dật nhìn vẻ mặt của Lâm Vân Võ, nói: “Sắc mặt của nhị ca không vui, không lẽ khế ước thú có vấn đề gì sao?”

Lâm Vân Võ thở dài một tiếng, thả khế ước thú ra, một con yêu thú bọ ngựa xuất hiện trong đại sảnh.

Lâm Viễn Kiều nhìn con bọ ngựa dưới đất, đầy lo lắng nói: “Bọ ngựa Đao Phong? Sao ta lại thấy lớp giáp xác của nó có vẻ hơi mềm, là do phát triển không tốt sao?”

Lâm Vân Võ có chút phiền muộn nói: “Có lẽ là vậy, con cũng đã hỏi qua các trưởng lão trong tông môn, nhưng bọn họ cũng không nói rõ được nguyên nhân, có lẽ là do bẩm sinh đã có phẩm chất không tốt.”

Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Võ, hỏi: “Con đã ký khế ước từ trước rồi sao?”

Lâm Vân Võ gật đầu, nói: “Vâng, khi nó còn trong trứng, con liền cùng nó ký kết khế ước.”

Ký kết khế ước với linh thú, rất dễ bị phản phệ, bị thương trong quá trình ký kết.

Nếu ký kết khế ước khi linh trùng còn nằm trong trứng, có thể tránh được tình huống này.

Hơn nữa, lúc này ký kết khế ước, linh trùng sẽ coi chủ nhân khế ước như người thân, sẽ càng trung thành hơn.

Nhược điểm chính là, khi linh trùng còn nằm trong trứng, rất khó phán đoán phẩm chất tốt hay xấu, nếu không cẩn thận, sẽ gặp phải một số phế phẩm, nếu muốn hủy bỏ khế ước, cần phải trả giá không nhỏ.

Đối với tu sĩ Ngự Thú mà nói, việc lựa chọn một linh sủng thích hợp vô cùng quan trọng.

Một linh sủng thích hợp có thể cùng chủ nhân trưởng thành, giúp ích rất nhiều cho chủ nhân.

Một linh sủng không thích hợp, không những không giúp được gì nhiều, còn dễ dàng trở thành gánh nặng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)