Vương Lệ nghĩ rằng cô đã thay đổi ý định nên mừng thầm, việc có ảnh chụp cũng không khó, bà nhanh chóng nhờ người gửi đến một tấm. Bà lén chụp ảnh của Đường Điềm gửi qua đó, giải thích rõ ràng với gia đình bên kia về tình trạng của cô — đối phương rất hài lòng, khiến bà tự nhủ rằng dù có thế nào cũng phải nắm lấy cuộc hôn nhân này.
Đường Điềm ngồi trên giường bệnh nhìn bức di ảnh đen trắng của cậu thanh niên, suy tư một lát rồi gật đầu đồng ý. Điều kiện là cô phải gặp gia đình của cậu trai kia trước.
Vương Lệ hỏi lý do, cô gái chỉ cười: “Những chuyện ma quỷ thế này, em cũng không biết mình có tin hay không. Gặp được miếu tự cũng sẽ đi bái một bái, nhưng chưa chắc đã thành kính.
“Tiếc nuối lớn nhất của em có lẽ là hai mươi hai năm qua vẫn chưa từng yêu đương một lần.
“Em sắp chết rồi, sau khi chết cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Em nghĩ nếu phải kết hôn với người chết mà diện mạo của người kia cũng không tồi, hẳn là muốn tìm hiểu về anh ta một chút chăng?
“Một người đến thế giới này cũng chẳng dễ dàng, có thể nhớ thêm được một người cũng không uổng phí cả đời này.
Trong căn phòng bệnh trắng toát mà tất cả mọi người đều xám xịt, chỉ có cô gái đang mặc đồ bệnh nhân ngồi bên giường, người cũng như tên, có một sự đạm bạc bình yên.
Vương Lệ báo lại với gia đình bên kia, họ do dự một chút rồi cũng đồng ý. Dù sao cô cũng bị ung thư giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều cũng là sự thật, qua đó đến lúc chết thì trực tiếp làm lễ tang luôn thì lại càng bớt việc.
Sau đó hai người ký hợp đồng, Vương Lệ liên lạc với gia đình bên kia chuyển mười vạn tiền đặt cọc cho cô. Sau khi nhận được tiền, việc đầu tiên Đường Điềm làm là thanh toán tiền viện phí còn nợ và trả lại số tiền đã vay để khám bệnh cho một người bạn.
Sau đó cô một mình theo Vương Lệ lên máy bay đến Sơn Tây. Quê quán của nhà trai ở Phần Thành, anh ta cũng được mai táng tại đất tổ.
Máy bay không thể bay thẳng đến đó, nên sau khi hạ cánh ở tỉnh, hai người liền đi tàu hỏa tới Phần Thành. Vương Lệ rời mắt khỏi Đường Điềm rồi cúi đầu nhìn điện thoại, trong tin nhắn, chồng bà đang hỏi họ đã đến đâu và ông ta đang nóng lòng tính toán xem sẽ tiêu xài số tiền nhận được như thế nào.
Nếu là thường ngày, sau khi hoàn thành một vụ “mai mối, bà đã sớm vui mừng khôn xiết rồi, nhưng lần này bà lại không có tâm trạng đó. Có lẽ vì lần này là người còn sống, người ta còn tự mình ký tên kết hôn với người chết, cảnh tượng đó thật khiến người ta xúc động không nói nên lời. Có lẽ bà đã hiểu được lý do mà đối phương sẵn lòng đồng ý, là vì để có tiền trả lại cho bạn mình.
Bà dựa lưng vào ghế cứng, quay đầu nhìn cánh đồng bát ngát ngoài cửa sổ, thầm nghĩ dù có tiền hay còn trẻ thì cũng không thoát khỏi số phận sinh tử ở đời. Đây là số phận của mọi người.
Đường Điềm bỗng nhiên tỉnh dậy. Trên mặt còn mang vẻ ngái ngủ, vài giây sau mới dần tỉnh táo lại. Cô muốn ngồi dậy nhưng phát hiện mình không thể cử động, toàn thân như bị thứ gì đó đè chặt, nặng đến mức một ngón tay cũng không nhấc nổi.
Thật lạnh… Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong cái hè nóng bức thế này, dù trong xe có điều hòa cũng không thể lạnh đến mức cứng đờ người như vậy.