Đường Điềm biết cô ấy ở lại nhân gian vì muốn xem thế giới này, tự nhiên sẽ không ngăn cản, “Tôi muốn nói là, không cần giặt đồ nấu ăn cho tôi, mấy việc đó tôi có thể tự làm. Cô muốn ra ngoài thì cứ ra, không sao đâu, cô muốn đi đâu cũng được.
Trương Ninh Huyên trông rất vui, “Được, tôi sẽ cẩn thận không để ai phát hiện. Cô quay lại lấy trứng rán từ chảo cho lên đĩa, “Đến ăn sáng đi, tôi tuy không thể ăn, nhưng nhìn người khác ăn cũng thấy hạnh phúc. Sau này để tôi nấu ăn cho cô nhé?
Đường Điềm lặng lẽ liếc nhìn cái bóng của mình, có người trông như muốn hiện hình để đánh nhau, cô vội nói, “...Cảm ơn cô. Sau này thì…
Cô muốn từ chối lần nữa, nhưng nhìn thấy Trương Ninh Huyên cười tươi, câu nói mắc kẹt trong họng.
Thôi, để sau này giải quyết vấn đề này vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây