Bốn người đàn ông ngồi trên xe, đang bàn xem có muốn hay không tùy tiện ném hai mẹ con kia xuống một nơi hẻo lánh nào đó.
Giờ phút này, chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung Trịnh Dật Lệ, thân thể của cô ta hoàn toàn bị gấp lại bỏ vào trong cốp xe, mặt mũi bầm dập đến nỗi chẳng thể nhận ra được bộ dáng ban đầu, toàn thân không có mấy chỗ lành lặn.
“Tôi đã nói rồi lúc ấy trực tiếp chạy lấy người, không cần thiết phải mang bọn họ lên xe.”
A Phong cảm thấy bực bội khi nghe âm thanh rên rỉ ngẫu nhiên truyền đến từ phía sau bởi vì đau đớn do ô tô xốc nảy, thật là hai cái phiền phức!
A Lương ngậm điếu thuốc, nghe thấy lời nói của anh em mình bèn dành ra một bàn tay dùng sức vỗ vỗ đầu cậu ta: “Hai thứ không biết sống chết như chúng nếu ném ở nơi đó nói không chừng sẽ lập tức báo cảnh sát!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây