Cậu bé còn chưa trải qua máy thay đổi thanh âm, giọng nói vừa chói tai vừa to, thập phần cao vút, gào khóc kêu loạn quả thực giống như là ma âm nhập não, vả lại năng lực duy trì rất mạnh, giống như là máy bay sơn trại siêu dài.
Người bình thường nhất định chịu không nổi “công kích” như vậy, hết lần này tới lần khác Lâm Lạc Dao cùng Cố Sướng đều giống như là không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không có chớp nhiều một cái.
Chỉ là khi tay chân cậu bé đấm đánh, đá đá vào chỗ ngồi của Cố Sướng, anh mới một lần nữa nhắc nhở cậu bé.
“An tĩnh —— không được đụng vào ghế của tôi.”
Nhưng khi cậu bé nghe thấy lời này ánh mắt chợt sáng lên, tiếp tục động tay động chân với cái ghế của anh, vẻ mặt còn sung sướng, như là tìm được đồ chơi hoặc có thể nói là biện pháp đạt thành mục tiêu của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây