Đi được thêm một hồi, bỗng phía trước xuất hiện một bóng người, người đó mang một thân tăng y màu trắng, đầu trọc, tay chắp trước ngực, vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt chẳng khác nào gió xuân ấm áp.
-Đại sư Phương Chính? Ngài không có việc gì?
Anh Tử hô lên đầy ngạc nhiên, nhưng sau đó nhiều hơn cả là vui mừng! Cô không thông thạo đường ra khỏi núi này, có Phương Chính dẫn đường, tự nhiên là chuyện cực kỳ tốt. Đến nỗi chuyện lừa Phương Chính lúc nãy, cô cho rằng Phương Chính không biết, cô không đề cập tới, thì việc này cũng coi như qua đi.
Nhưng ánh mắt chú Đạt lại trở nên âm trầm, kinh nghiệm nói cho hắn biết, đi cùng với tên hòa thượng này tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Chú Đạt lập tức mở miệng hỏi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây