Càng đi, chú Đạt càng kinh ngạc, hòa thượng trước mắt đi lại trong rừng rậm chẳng khác nào đang bước trên đất bằng, một thân tăng y màu trắng không dính lấy cả một cái lá cây, không hề bẩn tí nào! Hơn nữa, hành động của con rắn lúc nãy khiến trong lòng chú Đạt càng lúc càng nặng nề, hòa thượng này đến tột cùng là cái thứ gì?
Thời điểm giữa trưa, mọi người rốt cuộc leo lên được đỉnh núi đầu tiên, đứng ở trên đỉnh núi, chú Đạt lấy tay che nắng nhìn khắp bốn phía. Anh Tử và Chương Tử ngồi dưới đất nghỉ ngơi, người câm cầm trong tay một cái la bàn, dò khắp nơi.
Còn Phương Chính, hắn ngồi ở xa xa, yên lặng nhìn mọi động tác của đám người này.
Chú Đạt thấp giọng nói gì đó bên tai Chương Tử, Chương Tử gật gật đầu, sau đó nói với Phương Chính:
-Đại sư, tôi thấy bên kia có một con suối, tôi đi mang ít nước về đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây