Chẳng qua, nhìn thấy hai đứa trẻ kia làm lòng Phương Chính run lên, lớn chút nữa hẳn là có thể đi học, lại phải ngồi ở đây mà nghe mấy thứ linh tinh này. Chim non thì nên được bảo bọc dưới cánh cha mẹ, ngẩng đầu ngắm bầu trời, kết quả lại ở trong lồng sắt mơ mộng về tương lai hư ảo, thật là đáng thương... Lại nhìn đứa bé sơ sinh kia, Phương Chính càng chua xót trong lòng, bởi vì đứa bé không hề giống phần đa những đứa bé khác trắng trắng mập mập, ngược lại hơi gầy yếu, hiển nhiên đây là bị đói! Mẹ ăn không no, lấy đâu ra sữa cho nó? Mua sữa bột? Tiền đâu ra mà mua sữa bột?
Chẳng qua Phương Chính càng tức giận, giận mẹ đứa bé, đều đã như thế này, lại vẫn chấp mê bất ngộ, vẫn không chịu rời đi, vứt bỏ cái ảo tưởng hão huyền này, đi sống cuộc đời thật tốt, nuôi nấng con cái...
Đương nhiên, Phương Chính giận nhất vẫn là Từ Dần, Lý Tĩnh Sơ còn có những người ở đây, từng người đều như nhập ma! Những người này đã bán linh hồn cho ác quỷ, thứ bọn hắn muốn làm chính là phá nát, cắn nuốt từng gia đình êm ấm một...! Giờ phút này, ánh mắt Phương Chính nhìn bọn họ, càng hung dữ nghiêm túc, chẳng qua tất cả đều bị hắn giấu thật sâu bên trong. Bây giờ vẫn chưa phải lúc bùng nổ...
Có điều đứa bé sơ sinh kia lại để lại ấn tượng sâu đậm cho Phương Chính, ánh mắt to tròn nổi bật, làn da vàng vọt, nhưng mà ánh mắt kia vẫn trong sáng ngây thơ không thay đổi! Một đôi mắt hồn nhiên ở trong những ánh mắt tham lam, lạc mất phương hướng, hiện lên sáng rỡ như vậy giống như ánh đèn trong đêm tối, như ánh sáng mang hi vọng cho người khác... Nó không nên ở đây, không nên chịu tội này!
Nghĩ đến đây, Phương Chính thầm quyết định.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây