- Đến là anh biết thôi, bây giờ nói cũng không rõ ràng, mà đang vội lắm.
Đinh Ninh chống eo, khổ tâm nói:
- Eo tôi sắp gãy rồi, thằng nhãi Vương Luân kia, phải mời tôi ăn để lại sức mới được.
Phương Chính không nói gì, ôm thùng đi theo Đinh Ninh, lại gọi một chiếc xe taxi, lần này đi thẳng đến vịnh cây đước.
Vào lúc nhìn thấy biển và làn gió mang theo vị mặn của muối Phương Chính mới biết, lần này họ tới một thành thị ven biển! Nhìn bờ biển mênh mông hắn như có cảm giác ôm cả thế giới, lòng dạ khoáng đạt, cả người trở nên thư thái bèn nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây