Nhưng mà...
Ào ào!
Một chậu nước tạt qua, Uông Lão Tứ mở bừng mắt, giận dữ mắng:
- Ai? Muốn chết à?!... A... đại sư, ngài vẫn chưa đi sao?
Uông Lão Tứ bùng nổ nhanh mà yên lặng càng nhanh. Nhìn đầu trọc trước mắt, hắn nhất thời có loại cảm giác thống khổ hơn chết! Năm ngày năm đêm liên tục không ngừng nghỉ, vẫn chơi bài chơi bài, hắn bây giờ nhìn thấy bài đều sắp nôn ra! Nhìn thấy giấy màu trắng cũng muốn nôn! Nhìn thấy chữ cũng muốn nôn! Thậm chí nhìn thấy tên mình cũng muốn nôn! Hắn đều không nhớ rõ mình viết bao nhiêu giấy nợ rồi, càng không nhớ rõ con số trên đó, dù sao chính là nhiều vô cùng nhiều... nghĩ tới món nợ vô cùng vô tận kia, não Uông Lão Tứ đều muốn nổ, đời này còn sống kiểu gì đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây