Lâm Oánh trách mắng:
- Lâm Lỗi, đứng đắn chút được không? Anh còn chưa rõ tung tích mà em còn có tâm tư bắt thứ này. Còn nữa, em đừng vung nữa, lại vung nữa nó sẽ chết.
Lâm Lỗi vẫn “hơi” sợ Lâm Oánh, gãi gãi đầu không vung nữa, chụp lấy cánh Lâm Tự Thành nói:
- Được được được, không vung nữa được chưa. Chẳng qua thứ đồ này chết rồi thì thôi, dù sao cũng không thể phí công nhặt, chết thì làm thịt. Đợi khi nào tìm thấy anh thì mời hắn ăn tiệc lớn, haha...
Nghe tiếng cười của Lâm Lỗi, Lâm Tự Thành cũng không biết nên vui mừng khi có em trai nhớ thương mình hay là nên sợ hãi em trai ma quỷ này! Đồng thời cũng là lần đầu tiên cảm nhận được khát khao và sự ấm áp vô cùng đối với sự mềm lòng và thiện lương của Lâm Oánh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây