Nghĩ đến đây, Tào Xán lập tức quay người chạy trở lại, mà bên ngoài nào còn hình bóng của Phương Chính nữa?
Lại nhìn trời, nhìn nhìn mỏ quặng, sắc mặt Tào Xán vốn dĩ âm u chết chóc bắt đầu tiêu tan, khẽ mỉm cười:
- Còn chưa tới cuối cùng, nhất định còn có cách!
Thế là Tào Xán chạy như bay về nhà.
Vừa vào cửa, Tào Xán liền thấy Tào Tuyết Kha đang ở trong sân chơi cùng con thỏ bông bị mất một tai. Tào Xán gần như không dừng chân, nhào tới bế Tào Tuyết Kha lên, hôn một cái, xoay vài vòng. Đưa tới một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân của Tào Tuyết Kha...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây