Phương Chính hỏi một loạt vấn đề làm Tào Xán á khẩu không đáp được:
- Hắn không phải kẻ ác, nhưng anh lại muốn lừa tiền của hắn, lẽ nào không phải ác sao? Anh muốn cứu con gái anh nhưng mà anh chết rồi thì là chuyện tốt đối với con gái anh sao? Một đứa nhỏ từ bé không có cha, anh có biết được tương lai của nó sẽ như thế nào không? Khi bị người bắt nạt ai sẽ bảo vệ nó? Vợ anh cũng như vậy, cả đời chịu khổ cùng anh, ngày sau ai sẽ chăm sóc cô ấy? Cô ấy một mình nuôi con biết bao khó khăn, anh có nghĩ qua không?
Một hồi lâu sau Tào Xán mới nói:
- Thế nhưng... Tôi đã không còn đường có thể đi. Đây là biện pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Có tiền rồi, ít nhiều gì bọn họ sẽ sống tốt hơn một chút. Qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ quên tôi thôi, cũng sẽ sống hạnh phúc.
Phương Chính lắc đầu, xoay người đi ra ngoài:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây