Nghe được đứa nhỏ nói như vậy, nước mắt trong mắt người phụ nữ trên xe lăn liền lặng lẽ chảy xuống, cố gắng xoay người nhìn qua cửa sổ, mặc cho nước mắt chảy xuống ầm ầm… bờ môi khẽ run, tay nắm chặt tay dựa xe lăn. Cô muốn khóc, muốn khóc thành tiếng! Như không thể… cô biết, cô tuyệt đối không thể khóc trước mặt đứa nhỏ, không thể thể hiện mặt mềm yếu của bản thân trước mặt con trai mình, thậm chí không thể thể hiện sự mềm yếu trước xã hội, một khi mềm yếu, nhận thua, như vậy sẽ không còn cả dũng khí đứng lên nữa.
Phương Chính nghe đứa nhỏ nói, lòng cũng khẽ chua sót, khi hắn còn nhỏ, hắn cũng từng nói như vậy. Khi đó, Nhất Chỉ miếu quá nghèo, hơn nữa vì là hòa thượng, Phương Chính cơ bản chưa từng ăn thịt. Nhưng có một lần hắn bị ốm, lúc đó dưỡng bệnh ở nhà Đàm Cử Quốc, Đàm Cử Quốc đã lén cho Phương Chính ăn một miếng thịt, bây giờ nghĩ lại, vẫn có thể nhớ mùi vị thịt này. Về sau, hắn liền quấn lấy Nhất Chỉ thiền sư đòi ăn thịt, kết quả bị đòn một trận. Có điều sau đó, Phương Chính lại thấy Nhất Chỉ thiền sư rơi nước mắt trong hậu viện… từ đó trở đi, Phương Chính không đòi ăn thịt nữa.
Về phần hiện tại, chủ yếu là hắn bị Hệ thống trông coi, mặt khác cũng là vì nghèo rớt mồng tơi! Đạo lý lúc trước nói với Hồng Hài nhi, cũng chỉ là chắn miệng của bọn nó mà thôi, nếu không ai cũng đòi ăn thịt, hắn còn sống thế nào được nữa? Bán hắn cũng không ăn nổi. Mà đứa nhỏ bên kia, hẳn cũng không khác nhiều.
Thế là Phương Chính hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Con trai, con có biết thịt từ đâu mà tới không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây