- Tôi đương nhiên biết, có điều… cũng không có biện pháp. Chẳng lẽ để bà ấy ở nơi đó, trơ mắt nhìn hi vọng bản thân bị phá hủy? Cái này đối với bà ấy mà nói, quá tàn nhẫn, tôi chỉ lựa chọn một phương pháp không phải quá tàn nhẫn thôi. Tôi đây tận sức giúp bà ấy…
Tỉnh Nghiên thở dài nói.
Phương Chính cũng hiểu, Tỉnh Nghiên nói không sai, chuyện này vốn không liên quan đến Tỉnh Nghiên, Tỉnh Nghiên không quản thiên tâm hay không, đã không có gì để nói.
Nhưng vấn đề là, đây là chuyện của người khác, ném lên đầu bần tăng làm gì? Phương Chính thật muốn chửi mẹ...
-Phương Chính đại sư, hiện tại có hai con đường lựa chọn, một là làm rõ tại sao bà ấy lại cố chấp như vậy, mấy lần muốn chuyển dời, bà ấy đều lấy cái chết bức bách. Sau đó đúng bệnh bốc thuốc, từ căn bản giải quyết vấn đề này. Thứ hai chính là để chính quyền tìm một lý do không hủy. Nói chung chính quyền không thể mơ hồ được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây