Không bao lâu sau, Liễu Đào thở hồng hộc chạy tới, làm Phương Chính kinh ngạc chính là Liễu Đào vậy mà lại lấy ra một xấp tiền, xem chừng hẳn là có khoảng một ngàn đồng, có nhăn nhúm, có bẩn thỉu, xem ra, số tiền này hẳn là kết quả giật đầu vá vai nhất thời.
Phương Chính nhướn mày, đứng lên nói:
- Thí chủ, lễ Phật là lễ tâm ý, nếu bởi vì lễ Phật mà lễ ra nợ nần, vậy thì không phải là kính Phật, đó là đang đổ oan ức vào trên thân Phật. Cái nồi này, Phật Tổ cũng tốt, Bồ Tát cũng được, đều không muốn cõng.
Liễu Đào sững sờ, đây là lần đầu hắn gặp được dạng hòa thượng này, có tiền lại không muốn kiếm? Nhưng vừa nghĩ tới sự thần kỳ của Phương Chính, một thần nhân thần bí khó lường như vậy, không ham tiền tài cũng là chuyện bình thường. Thế là Liễu Đào giải thích một câu:
- Phương Chính Pháp sư, yên tâm đi, số tiền này cũng không tính là nợ nần gì, tiền lương của tôi không chỉ có chừng này. Chỉ là thực sự không có cách khác, tất cả mọi người đều là tới sửa đường, trên thân đều không mang tiền, cho nên chạy mượn một vòng cũng chỉ có chút này. Biểu thị một chút tâm ý...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây