Lần này lên núi, Sử Đại Trụ cố ý che giấu thân phận, chính vì sợ Phương Chính là hòa thượng giả, vừa thấy hắn đã hạ thuốc lừa gạt. Kết quả, hắn phát hiện, người ta là đại sư chân chính, từ đầu tới cuối đều không hề đề cập đến chuyện tiền bạc, giúp hắn giải quyết xong nghi hoặc, lập tức tiễn khách. Đối xử với người lại có lễ, có bản lĩnh nhưng không kiêu ngạo, ôn hòa như nước, cười lên như là ánh nắng... Một thanh niên như vậy, trong lòng hắn thật sự ưa thích, chỉ hận đó không phải là con trai hắn. Nhưng mà... Ngẫm lại con trai của hắn, hắn chỉ muốn mắng to hai tiếng: “Thằng ngốc này không có chí tiến thủ, lười nhác như thế, sao lại có thể thắng hàng tỷ tinh binh khác mà xuất thế? Chẳng lẽ muốn ăn bám như thế mãi sao? Sớm biết như thế, lúc trước nên bóp chết nó cho rồi... Hiện tại đã đỡ phải phiền tâm thế này.”
Sử Đại Trụ trở về thôn, linh cơ khẽ động, đi tới nhà hàng xóm, không bao lâu sau lại đi ra, lúc này mới về nhà, vừa mở cửa ra, quả nhiên, Sử Tiểu Trụ ngồi trên ghế sa lon, ăn đồ ăn vặt, xem tivi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lửa giận trong đầu Sử Đại Trụ lập tức bập bùng nổi lên, nhưng mà vẫn kiềm lại ngay thời khắc mấu chốt, hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Sử Tiểu Trụ, nói:
- Tiểu Trụ, nhà chú Lâm hàng xóm kêu mày đi qua giúp chút việc bận rộn kìa.
- Ừm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây