Phương Chính ngạc nhiên, không nghĩ tới Đàm Cử Quốc lại cất nhắc hắn như thế, Phật pháp của hắn cao thâm sao? Phương Chính không cho là vậy, hắn nhiều nhất chỉ là suy nghĩ mọi thứ từ mặt tốt mà thôi. Nhưng mà Phương Chính vẫn nghiêng người tránh ra, nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng chỉ là xem qua mấy quyển kinh thư, không dám nói là Phật pháp cao thâm. Mời thí chủ vào bên trong, nếu có nghi vấn, bần tăng sẽ tận lực trả lời.
Sử Đại Trụ gật đầu, đi theo Phương Chính tiến vào trong chùa chiền.
Tùy ý ngồi lên mấy tảng đá lớn được dùng như ghế đặt dưới cây bồ đề, Phương Chính cầm ra hai chén nước, Sử Đại Trụ nhận lấy, nói lời cảm ơn, nhưng cũng không có uống, mà là vội vàng nói ra:
- Phương Chính trụ trì, tôi có một đứa con trai, đứa nhỏ này a, thật thông minh, nhưng không biết vì sao, chỉ là không có lòng cầu tiến. Mỗi lần để nó đi ra ngoài nhìn một chút việc đời, sống chết đều không chịu đi, chỉ ở trong nhà trồng trọt, cậu nói xem, thời đại ngày nay trồng trọt thì có thể có tiền đồ gì chứ? Tôi nói với nó mấy lần, thế nhưng thằng nhỏ này căn bản không chịu nghe lời, còn mấy lần tranh cãi với tôi, tức giận bỏ đi ra ngoài mấy ngày liền rồi mới trở về. Ai, Phương Chính trụ trì, cậu nói tôi dễ chịu sao? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó, nó đang tuổi thanh xuân, đi ra ngoài nhìn chút việc đời, dù sao cũng tốt hơn ru rú trong thôn a? Phương Chính trụ trì, cậu xem, có cách nào để nó chịu đi ra ngoài hay không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây