Xem đến đây, Chu Lâm nhịn không được tán thán nói:
- Lý Tuyết Anh đúng là đỉnh thật, một cảnh phim ngắn như vậy, cũng có thể kích động người xem. Nhưng thế này thì có quan hệ gì với với đại sư? Còn nữa, trang bìa không để hình Lý Tuyết Anh, để hình đại sư là có ý tứ gì?
Tiếng nói vừa dứt, Phương Chính ra sân, một thân tăng y cũ nát, so với mọi sắc thái chỉ có một màu tối tăm giữa thiên địa này, một hòa thượng trắng trẻo như vậy vừa xuất hiện, theo lý mà nói hẳn là rất đột ngột mới đúng, thế nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt của hòa thượng này, những người muốn chửi mẹ kia lập tức nuốt ngược về, trong nháy mắt đó, ánh mắt trách trời thương dân kia, trong bi thống mang theo nỗi khó giải, phẫn nộ đối với chiến tranh, đủ loại tâm tình rất phức tạp đều được truyền ra hết.
Đồng thời, hiệu ứng âm thanh thay đổi, thanh âm của một cô gái vang lên, không có ca từ, chỉ có thấp giọng nỉ non, trong thanh âm trầm thấp lại lộ ra một tia Phật tính, còn có nỗi khổ đau và bất đắc dĩ của chiến tranh.
Chu Lâm chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, hốc mắt mỏi nhừ, trong lòng có chút đau nhói, cô cũng không biết bản thân đang cảm động vì điều gì, chỉ là cảm thấy khó chịu...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây