Phương Chính gật đầu nói:
- Đã bao lâu rồi cô chưa cẩn thận nhìn lại bản thân?
Hoàng Cao Lan sững sờ, trước mặt cô xuất hiện một tấm gương, nhìn bản thân trong gương, Hoàng Cao Lan lập tức khóc! Trong gương chẳng phải là nữ nhân xấu như chó dại kia sao? Không phải gào khóc, mà là yên lặng khóc, cô chợt phát hiện một vấn đề, một chuyện cô chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ. Những năm này, cô vẫn cho là Tưởng Tùng thay đổi, nhưng kỳ thật, người đã thay đổi, có vẻ như không phải Tưởng Tùng? Mà là chính cô! Sau khi Ngụy Thư Kiều chết, cô đã thay đổi, trở nên nghi thần nghi quỷ, mơ thấy ác mộng mỗi đêm, trở nên không thích soi gương vì cô sợ, cô sợ nhìn trong gương sẽ thấy chút đồ vật không rõ trong truyền thuyết —— Ngụy Thư Kiều!
Cho nên, khi trang điểm cũng được, làm gì khác cũng vậy, đều không cần soi gương. Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy tấm gương, cô cũng sẽ cố gắng không nhìn tới, hoặc là bỏ qua. Thói quen này cô đã giữ suốt hai mươi năm qua, hôm nay chợt nhìn thấy bản thân, cô hiểu rõ rồi... Ngồi dưới đất, yên lặng rơi lệ, nửa ngày sau mới nói:
- Tôi đã biết, không phải Tưởng Tùng thay đổi, mà là tôi thay đổi. Những năm này, trong lòng tôi luôn có một con quỷ, chính tôi cũng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Tưởng Tùng, hẳn là đã sớm đoán được mà, ha ha... Hắn không nói, nhưng hẳn là hắn rất chán ghét tôi. Phương Chính Pháp sư, cậu cảm thấy, tôi sống còn có ý nghĩa gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây