Về tới trên núi, thế giới lập tức trở nên thanh tịnh, một ngọn núi, một tòa chùa miếu, một tên hòa thượng, một con khỉ quỳ gối bên trong Phật Đường, quỳ thế này một ngày một đêm.
Mặc dù đã được chúng nữ tha thứ, thông cảm, nhưng mà Phương Chính vẫn y nguyên cho rằng, bản thân đã làm sai, nhất định phải nhận trừng phạt, đây chính là nhân quả. Là nhân quả thuộc về chính hắn... Không liên quan đến chuyện những người khác có tha thứ hay không.
Quỳ thế này quá khổ cho Hầu Tử, Hầu Tử tính tình hoang dã, muốn lười biếng hay ra ngoài đi bộ một chút, nhất là những lúc nhìn thấy Độc Lang chạy loạn trước mặt, càng là hận không thể lập tức lao ra. Nhưng mà, cái đuôi đã bị hòa thượng trước mắt đè ép, không cách nào chạy được, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ gối.
Dưới núi, theo xe buýt chạy đi, với thôn dân tiễn đưa, các diễn viên Khuynh Thành tạm biệt rời đi. Tựa hồ hết thảy lại trở về sự yên tĩnh tường hòa trước kia, nhưng mà có vài người lại cười nở hoa, ví dụ như Vương Hữu Quý.
- Thôn trưởng, anh cười gì thế?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây