Lý Tuyết Anh nghe vậy, thử dùng sức giẫm xuống, chỉ cảm thấy thứ đang đỡ dưới lòng bàn chân cô không phải là tay người, mà là mặt đất cứng rắn, phi thường bình ổn! Lúc này Lý Tuyết Anh mới yên tâm hạ cái chân còn lại xuống.
Phương Chính thầm niệm kinh văn, cố gắng không nhìn vào thân thể được quần da bó sát, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ kia, tập trung hết lực chú ý vào hai chân của Lý Tuyết Anh, hai tay trầm ổn, Lý Tuyết Anh thì vịn thân cây, hạ xuống từng chút một, cuối cùng cũng bình an đáp xuống đất.
Toàn bộ quá trình, Phương Chính gần như không chạm vào cô chút nào, chuyện này khiến Lý Tuyết Anh một lần nữa cảm khái không thôi, nếu đổi thành một người khác, vô tình cố ý run tay một chút, thừa cơ ôm một cái. Hòa thượng này ngược lại là chân quân tử...
Nghĩ đến quân tử, Lý Tuyết Anh đột nhiên nhớ tới áo ngực của cô, nói:
- Phương Chính Pháp sư, cậu không hiếu kỳ vì sao tôi lại leo cây a?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây