Triệu Hồng Tường cũng muốn điên rồi:
- Vu đạo diễn, cậu không phải nói đùa đấy chứ? Tìm lão diễn viên không chuyên tôi còn có thể hiểu được, người mới... Còn nghiệp dư? Cậu nói lại đi, đây nhất định là nói đùa có đúng không?
- Hai vị không nên ngạc nhiên như vậy, đây chỉ là lần đầu thử máy, cũng không phải là chính thức. Các anh là đến xem chất lượng, chứ đâu phải đến xem quay dựng biên tập cảnh phim? Đương nhiên, nếu các anh có nhiều thời gian, vậy cứ việc ở lại nơi này, tôi bảo đảm nhanh nhất là ba ngày, sẽ có lão diễn viên xuất hiện ở đây. Nhưng mà, với kinh nghiệm của tôi, các anh nhìn thấy rồi cũng chưa hẳn là đã hài lòng.
Vu Quảng Trạch chân thành tha thiết nói. Kỳ thật, đối với Phương Chính, hắn cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ có điều, trước mắt thật sự không có người phù hợp, cũng chỉ là lấy ngựa chết làm ngựa sống. Bất kể thế nào, Phương Chính cũng là một hòa thượng chân chính, diễn đúng bản sắc, làm thế nào cũng tốt hơn là lôi kéo thôn dân dưới núi cho đủ nhân số a?
Vu Quảng Trạch cũng đã nghĩ đến diễn viên đóng thế, nhưng mà phía sau hắn còn có người muốn diễn, một vai diễn, lại mời hai diễn viên gạo cội, đây không phải là tự tìm mắng sao? Trọng yếu nhất, Vu Quảng Trạch quả thật cũng muốn mượn Phương Chính để ứng biến tình hình khẩn cấp, đuổi đi hai tên thần tài trước mắt này, sau đó lại mời tới một lão diễn viên chuyên nghiệp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây