Nghĩ đến đây, Phương Chính xuống xe, các thôn dân vẫn còn giữ mấy phần phòng bị đối với Tỉnh Nghiên nên cũng chỉ rục rịch muốn động, đột nhiên trông thấy Phương Chính một thân tăng y, đầu trọc sáng lóa còn chói mắt hơn cả tuyết trắng, lại thêm ánh mắt từ bi, lập tức có người tiến lên...
Tỉnh Nghiên thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Đừng khách khí, cần gì cứ lấy, nhưng một người không thể cầm quá nhiều. Chỗ này của tôi chủ yếu là đồ văn phòng phẩm, còn có một ít quần áo, tiểu nha đầu, tới đây, cho em thứ này.
Lúc đang nói chuyện, Tỉnh Nghiên đã cầm lấy một hộp đựng bút, muốn đưa cho một tiểu nữ hài vì tò mò mà tiến lại gần. Quần áo của tiểu nữ hài có chút cũ nát, trên mặt có chút lấm lem, mắt to tròn đen láy, một mặt khát vọng, nhưng lại chậm chạp không dám tiến lên.
Tỉnh Nghiên nhướn mày nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây