Sau một khắc, Phương Chính cảm nhận được có một vài thứ tràn vào trong đầu hắn, ngay sau đó, miệng của hắn không còn là miệng của hắn nữa, hoàn toàn không chịu khống chế, đầu lưỡi nhảy tưng, từng câu kinh văn chính bản thân hắn cũng chưa từng nghe qua bắt đầu được giảng ra...
Nhất Hành cũng không cho rằng Phương Chính có thể tiếp tục giảng ra quá nhiều đồ vật, tuổi tác không chênh lệch mấy, hắn không cho rằng Phương Chính có thể giỏi hơn hắn bao nhiêu, nhưng khi Phương Chính vừa mở miệng, hắn lập tức choáng váng!
Phương Chính lại đang thuyết giảng bằng tiếng Phạn!
Phạn âm như nhạc, không phải nói ra, mà là hát ra, thanh âm lớn lại không chói tai, trong thanh âm phảng phất như ẩn chứa vô tận chính khí, lo lắng trong lòng bị thanh âm này làm rung động, vỡ vụn trong nháy mắt! Tư tâm trước đó cũng bị quét sạch sành sanh, trong mắt Nhất Hành đều là vẻ chấn kinh! Từ nhỏ đến lớn, đã không ít lần Hồng Kinh dẫn hắn ra ngoài nghe kinh nghe đạo, lại chưa từng nghe qua kinh như thế, đạo như thế!
Nhất Hành không hiểu tiếng Phạn, lại có thể nghe hiểu Phương Chính đang nói những gì, phảng phất như Phương Chính không phải đang nói tiếng Phạn, mà là tiếng phổ thông! Lại phảng phất như không phải đang nói tiếng phổ thông, mà là một loại ngôn ngữ tất cả sinh linh trong trời đất này đều có thể nghe hiểu, thanh âm tràn đầy Phật tính, làm người nghe phải suy nghĩ sâu xa, làm người tỉnh ngộ...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây