Phương Chính bất đắc dĩ, bảo đệ tử làm việc còn phải uy hiếp dụ dỗ, đội ngũ này thật khó dẫn dắt mà.
Cô gái dắt chó tên Thường Phượng Anh, sở thích duy nhất của cô là dắt chó đi dạo. Chó ở nhà, trong mắt cô vô cùng thân thiết, không nói vượt qua cha mẹ, nhưng cũng đối xử như một thành viên trong gia đình. Hôm nay xuống lầu cãi vã khiến cô rất khó chịu, nhưng mà hòa thượng kia lại khiến cô cảm thấy trên đời vẫn có tình thương, tấm lòng của mọi người đối với chó vẫn bao dung. Thế là tâm trạng cô lại tốt hơn không ít.
Thường Phượng Anh nhìn chú chó nhà mình chạy loạn khắp nơi, đá hoa giẫm cỏ, chơi đến quên cả trời đất, tâm tình của cô càng tốt hơn. Nhất là khi nhìn chó nhà mình đáng yêu nhấc nhấc chân lên vẩy nước tiểu, nhấc đuôi lên là sản xuất một đống phân, tâm trạng cực kỳ vui sướng, lẩm bẩm:
- Bảo bảo thật ngoan, biết đi vệ sinh ở bên ngoài, về nhà là sạch sẽ rồi!
Chó cũng không biết có hiểu hay không, dù sao xả xong lại tiếp tục chạy, thấy người liền sấn tới, dọa cho người đi đường rối rít tránh đi, ai nấy đều tức giận nhìn. Đáng tiếc, Vương Quý Hương dường như không nhìn thấy, cho dù có thấy cũng sẽ bĩu môi nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây