Cô gái ngồi xuống, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Tôi tên Lưu Hân Vũ, năm nay mười bốn tuổi. Tôi biết, khi các vị đến thôn này, nhất định sẽ cho rằng thôn này vẫn luôn nghèo nàn, lạc hậu như vậy. Nhưng thật ra không phải vậy, trước kia thôn này rất tốt, là thôn tốt đẹp, vui vẻ nhất trên đời này. Mỗi ngày đều có người vui vẻ cười nói kết bạn đi làm, bọn nhỏ cùng nhau đi học, tiếng cười của cha, tiếng mắng của mẹ chưa bao giờ ngừng.
Lưu Hân Vũ nói đến đây, hai tay ôm đầu gối, đặt cằm lên đầu gối, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập hạnh phúc.
Lưu Hân Vũ nói tiếp:
- Thật sự, thôn khi đó quá tốt đẹp. Đáng tiếc, hết thảy đều biến mất trong vòng một năm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây