Phương Chính lắc đầu nói:
- Không phải kiểu bi thương đó, mà là tuyệt vọng, nỗi đau sắp chết đi, và quyến luyến thân nhân. Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng… tôi có thể cảm giác chúng thật sự tuyệt vọng.
Chu Lâm càng nghe càng mơ hồ, gãi gãi đầu nói:
- Ừm… Đại sư, tôi thật sự không hiểu được. Vậy chúng ta giúp chúng thế nào? Thả chúng ra ngoài? Nhưng chúng thuộc về mộng ảo quán, chúng ta không có quyền dẫn chúng ra. Mà bên ngoài băng thiên tuyết địa, đi ra ngoài mới là thật sự chịu chết.
Phương Chính lắc đầu nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây