Lưu Viện vừa thổi một cái, nghe vị thơm của cháo Bát Tịch, nhìn thấy những hạt sen, các loại Phật Đà, La Hán đẹp mắt trong bát cháo kia, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên! Đã lớn như vậy, còn chưa từng thấy qua bát cháo nào tinh xảo như thế! Hơn nữa, mùi vị kia, đừng nói ăn, ngửi một chút, trong bụng đã thèm khát nước bọt không ngừng ứa ra.
Đúng lúc này, Đàm Cử Quốc cười nói:
- Được rồi, đừng nhìn nữa, ăn đi. Bát cũng mang đủ, tất cả mọi người đừng nhìn như vậy, đều đi ăn đi. Thật không nghĩ tới, tiểu tử Phương Chính này, lại còn có một tay tuyệt nghệ như thế, chậc chậc...
Lưu Viện nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, mặc dù muốn ăn, lại không có ý tứ, tranh thủ thời gian đưa bát cho Đàm Cử Quốc, bản thân thì cầm bát chạy đi múc cháo.
Lúc này những người khác cũng đến, mọi người vừa nghe mùi thơm, một bụng hoài nghi trước đó tan biến sạch, tất cả đều chạy tới múc cháo mà uống, một ngụm vào trong bụng, tiếng khen không ngừng. Nhưng khi nghe được một người chỉ có thể uống một bát, tiếng chửi mẹ cũng không ít...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây