Ngôn Đỉnh Thiên thật ra vẫn còn muốn ăn nữa, nhưng ai bảo ông ngay từ đầu biểu hiện không quan tâm như thế, hiện tại mở miệng ra thì thật là xấu hổ.
Vương Châu gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, đưa ra thẻ căn cước lấy ra quẹt một chút, cuối cùng lại lấy ra một tấm thẻ khác.
“ Ngài Ngôn, đây là thẻ của ngài. Nó được dùng để tiêu dùng hàng ngày và cũng là thẻ ra vào một số nơi tương đối quan trọng, Trong thẻ có được một nghìn nguyên tinh. À còn có, giám đốc còn nói, tiền lương của ngài hàng tuần là năm trăm nguyên tinh...”
Còn có tiền lương?
Ngôn Đỉnh Thiên cảm thấy đãi ngộ cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có thức ăn ngon có thể nếm thử bất cứ lúc nào ở đây, đối với bị bắt làm tù binh.... Dường như không còn sức chống cự như lúc trước nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây