- Đúng vậy, không tốt lắm.
Chu Tuấn lúng túng nói.
- Trước đó không lâu, lãnh địa của ta bị thú triều tấn công nên sụp đổ, chỉ còn lại hạch tâm lãnh địa và mấy binh chủng, không thể ra ngoài săn bắn, cho nên ta đành tới nơi này kiếm chút ma năng chiêu mộ binh chủng. Tên Bùi Ngọc Sơn kia, lúc trước hắn từng có mâu thuẫn với ta chỉ vì một nhiệm vụ. Hiện giờ, hắn nhìn thấy ta nghèo túng, vẫn luôn tìm cơ hội nhục nhã ta, không nghĩ tới lại làm liên luỵ tới ngươi, thật sự thật có lỗi.
- Hoá ra là như vậy.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây