Lâm Đường và Lâm Hạ Công cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bọn họ sao không biết lời của Hồng Tú là giả, năm nay nhà nào có nhiều quần áo không mặc, cho dù không mặc thì bán đi cũng được vài đồng, đây là thím Hồng Tú muốn giúp bọn họ.
“Thím, không cần đâu, chúng cháu có quần áo.” Lâm Đường lau vành mắt, nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy, thím, quần áo của chúng cháu đủ mặc rồi.” Tống Miên Tư nói: “Các thím đã giúp chúng cháu nhiều rồi. Chúng cháu còn chưa kịp cảm ơn các thím.”
“Cảm ơn gì chứ, đều là bà con lối xóm cả.” Lâm Bảo Gia sắc mặt có chút nặng nề.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây