Trần Mai Hương nhắm mắt, nghiến răng, nhẫn tâm nói: “Được, nghe theo ông. Nhưng mà nhà chúng tôi bây giờ chỉ có hơn một trăm, nhiều nhất chỉ có thể cho họ hai mươi.”
“Những năm gần đây anh trai tôi đưa cho gia đình đâu chỉ có từng này.” Lâm Hạ Công không khách khí nói.
“Hừ, anh trai cậu có đưa tiền nhưng mà các người ăn uống tiêu xài, cái nào không cần tiền hả, còn em gái cậu, đi học chẳng lẽ không cần tiền?” Trần Mai Hương vừa nhắc đến tiền là miệng lưỡi trơn tru hẳn.
“Bà...” Lâm Hạ Công mặt đỏ bừng.
Lâm Bảo Gia vội vàng ngăn cậu lại, nói: “Được rồi, hai mươi thì hai mươi nhưng ngoài tiền ra còn phải cho cả lương thực, ba người họ, mỗi người ít nhất phải được sáu mươi cân lương thực thô, các người cho ngô cũng được, cho khoai tây, khoai lang cũng được, tóm lại là không thể ít hơn con số này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây