“Có thư của Lâm Hạ Thành không?” Tôn Cúc biết rằng không thể nói lý với người vô lý như Trần Mai Hương, vì vậy bà dứt khoát hỏi thẳng Tiểu Hứa.
“Không có, hôm nay vẫn chưa nhận được.” Tiểu Hứa lục tìm trong túi thư, lắc đầu nói.
“Có phải cậu không tìm kỹ không, cậu tìm lại đi, trước đây đều là hôm nay đến.” Trần Mai Hương truy hỏi, ánh mắt nhìn người đầy nghi ngờ, như thể Tiểu Hứa đã giấu mất lá thư.
Tiểu Hứa tức điên lên, dứt khoát đổ hết thư trong túi ra, nói: “Bà tự xem đi, đây đâu có thư của cháu bà. Không có là không có.”
Trần Mai Hương thực sự xắn tay áo lục tìm, bà ta không biết chữ nhưng tháng nào cũng đến lấy thư, ba chữ Lâm Hạ Thành còn thân thuộc hơn tên bà ta, lật đi lật lại tìm mấy lần xác nhận không có, Trần Mai Hương bĩu môi: “Sao thư lại không đến?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây