“Mì xào một bát một hào sáu và một lạng tem phiếu gạo, bánh bao thịt bò hai cái bốn hào hai lạng tem phiếu thịt.” Cô phục vụ nhanh chóng tính tiền.
Tống Miên Tư thoải mái móc tiền ra, cô nhìn thực đơn trên tường, tiện miệng hỏi: “Chị ơi, cửa hàng các chị bao giờ bán mì dầu vẩy vậy?”
“Mì dầu vẩy gì chứ, cô gái, dầu đắt thế này, ai mà ăn nổi, đây chỉ là viết cho người ta xem thôi.” Đối phương vừa nhận tiền vừa nói chuyện phiếm: “Từ khi tôi làm ở nhà hàng này, tôi chưa thấy bán mì dầu vẩy bao giờ. Nếu cô muốn ăn thì tự làm ở nhà đi.”
Tống Miên Tư cười cười, cũng không giận, lời đối phương nói là thật. Nơi này của họ dầu rất đắt, ngay cả nhà hàng quốc doanh cũng không dám dùng nhiều dầu, dù sao thì bây giờ mọi người ăn nhiều nhất là mỡ lợn, dầu thực vật như dầu lạc, dầu cải không phải là không có nhưng rất hiếm, mỗi tháng các gia đình ở huyện chỉ có thể mua được năm sáu cân dầu mà thôi.
Có lẽ vì thời điểm còn hơi sớm nên không có nhiều người đến ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây