“Chú không biết đâu, chiều nay chúng tôi đến thăm nó, kết quả là nó không cho chúng tôi vào, còn nói chuyện với mẹ tôi rất vô lễ...” Lâm Đa Điền thấy Lâm Bảo Gia hỏi, liền nóng lòng muốn nói ra lời bịa đặt của họ.
Nhưng Lâm Bảo Gia lại không khách khí ngắt lời ông ta: “Đừng nói bậy, Hạ Thành không phải người như vậy. Nếu anh không nói thật thì đừng nói.”
Lâm Đa Điền không nói ra được những lời vu khống, bôi nhọ đó, ông ta cười ngượng ngùng, thở dài: “Chú Bảo Gia, mẹ tôi buồn như vậy, còn không phải vì Hạ Thành bất hiếu sao. Chú nói xem, trước đây mẹ tôi đối xử với nó không tốt nhưng dù sao mẹ tôi cũng là bà nội của nó, làm cháu không nên hiếu thuận với người lớn tuổi sao? Năm nay nhà chúng tôi khó khăn, Hạ Thành có tiền có thế, nếu nó giúp chúng tôi một tay, nhà chúng tôi cũng có thể sống tốt hơn.”
Lâm Bảo Gia cũng hiểu rồi, hóa ra đám người này muốn đi chiếm tiện nghi của Lâm Hạ Thành, kết quả là người ta không thèm, vì vậy, Trần Mai Hương mới đến đây ăn vạ.
Ông cười lạnh trong lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây