“Thầy, em thật sự không mua chuộc bà lão này để vu khống Tống Miên Tư!” Hề Hâm Minh sốt ruột, trước đây khi hắn ta muốn hại Tống Miên Tư còn thấy Tống Miên Tư đáng đời, bây giờ đến lượt mình, hắn mới biết sợ.
“Đúng, cậu không mua chuộc, là tôi nói bậy bạ được chưa.” Vu Thụy Khanh chỉnh lại áo khoác: “Một bà lão như tôi có rảnh rỗi như vậy sao?”
Sắc mặt Mao Trung Khải trầm xuống, nói với Hề Hâm Minh: “Cậu cũng đừng cãi nữa. Sau này cậu và Bạch Niểu Niểu, hai người phải công khai xin lỗi Tống Miên Tư trước cả lớp!”
“Muốn em xin lỗi cô ta?!” Bạch Niểu Niểu trợn tròn mắt, chỉ tay vào Tống Miên Tư, không thể tin nổi nhìn Trần chủ nhiệm, hy vọng Trần chủ nhiệm có thể giúp cô nói đỡ.
Nhưng lúc này Trần chủ nhiệm còn dám tùy tiện mở miệng sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây