“Lừa đảo gì chứ, người ta không phải lừa đảo, là đến thuê nhà.” Vu Thụy Khanh lập tức giải thích thay Tống Miên Tư.
Nhưng lời giải thích này của bà còn không bằng không giải thích.
Vừa nói như vậy, mấy cụ già đều nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt khác thường.
Cụ già cầm thuốc Tông Duy Tân trên mặt lộ ra chút tươi cười, giọng ôn hòa: “Cô gái, chúng tôi không dán thông báo cho thuê nhà bên ngoài, sao cô lại tìm được đến đây?”
Tống Miên Tư biết ông cụ đang nghi ngờ mình, cô cũng không vội, cười nói: “Ông bà, cháu biết ý của các ông bà, mọi người không cần lo lắng, cháu là sinh viên Bắc Đại, năm nay mới đến Bắc Kinh, ở quê cháu đã học cách làm ăn, đến Bắc Kinh này cháu cũng muốn làm ăn để rèn luyện bản thân nhưng ký túc xá của trường thì không tiện làm những việc này. Vì vậy cháu muốn ra ngoài tìm một nơi để thuê, ban đầu cháu cũng đi khắp nơi, đi ngang qua đây, thấy ngõ hẻm nhà mọi người khá rộng rãi, sân nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ nên vào hỏi thăm. Không ngờ lại thực sự có thể thuê được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây