“Tôi không ngồi đâu, đoàn trưởng, tôi đứng là được.” Giọng Tiểu Lưu run rẩy.
“Ồ, cậu khách sáo gì chứ, cậu ngồi xuống đi.” Lâm Hạ Thành cong môi, nở một nụ cười như gió xuân ấm áp.
Cảm giác của Tiểu Lưu lúc này còn tệ hơn cả gặp ma: “Đoàn trưởng, anh có gì cứ nói thẳng, có phải tôi làm sai điều gì không?”
“Ngồi xuống!” Lâm Hạ Thành quát.
“Bốp” một tiếng, Tiểu Lưu ngồi phịch xuống ghế trước mặt Lâm Hạ Thành, phản ứng của cơ thể nhanh hơn não.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây