Mặt Tống Hữu Thành đỏ bừng, hắn ta nhìn mọi người, chỉ thấy mọi người đều nhìn họ với vẻ chế giễu và khinh thường.
Lúc này, hắn ta không chỉ hối hận vì sao mình lại đi thi, mà còn hận không có một cái lỗ nào để chui xuống.
“Xin lỗi.” Hắn ta cúi đầu, cứng cổ xin lỗi.
Trong lòng Tống Miên Tư chỉ thấy vô cùng thoải mái: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi này nhưng đây là điều chúng tôi đáng được nhận. Hai người vu khống tôi động tay động chân vào kết quả thi, điều này không chỉ xúc phạm đến tôi, mà còn xúc phạm đến những người đã vất vả mới đỗ. Tôi hy vọng hai người sẽ rút kinh nghiệm, đừng nói bừa nữa. Lần sau, không chỉ là xin lỗi đơn giản như vậy đâu.”
Một luồng hơi lạnh chạy dọc từ gót chân lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây