“Bọn họ bị bắt rồi nhưng nhà máy dệt còn có người khác mà, không chừng có kẻ nào thấy con gái chúng ta ở đó không có chỗ dựa, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt. Hồi đó tôi không nên để nó đi huyện khác, ông nói xem một cô gái nhà lành, lại không có người thân bạn bè, làm sao mà không chịu ấm ức được?” Tống Tuệ Vinh nói đến chuyện này, nước mắt liền rơi xuống, nghĩ đến việc con gái mình suýt chút nữa bị người ta hãm hại, bà liền thấy đau lòng.
Trong lòng Triệu Lương Cương cũng phiền muộn, ông hít sâu một hơi: “Được rồi, bà đừng khóc nữa. Ngày mai tôi sẽ đi hỏi tiểu Tống xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Trong phòng Triệu Phương Phỉ.
Triệu Phương Phỉ nhỏ giọng hỏi Tống Miên Tư: “Đồng chí Tống, cách mà cô chỉ có thực sự hiệu quả không?”
“Cô yên tâm đi, ngày mai bố cô chắc chắn sẽ tìm tôi.” Tống Miên Tư phẩy tay, bình tĩnh nói, màn kịch hôm nay chắc chắn khiến vợ chồng Triệu Lương Cương áy náy với Triệu Phương Phỉ đến cực điểm, như vậy thì chuyện cô muốn làm ngày mai, không lo Triệu Lương Cương không đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây